Nguyễn Hoàng

NĂM THÁNG



                    Cô đơn không phải nỗi sợ. Nó là thảm họa...

…Phố đông em vắng vẫn đông 
Nhà mình em vắng tịnh không tiếng cười… 


Căn hộ rộng nên anh không thể lười 
Cứ dọn quẩn quanh, xếp từng cuốn sách. 
Mặt sàn gỗ ngày hai lần lau sạch 
Trông như không còn vết bụi thời gian. 

Thèm lắm một cái ôm nồng nàn 
Từ phía sau bởi vòng tay em mềm mại. 
Lời yêu nào cũng trở nên thừa thãi 
Chỉ cần khuôn mặt em thôi áp nhẹ bờ vai. 

Đã qua lâu rồi mùa lạnh lẽo tháng hai 
Nắng tháng sáu cũng đang chầm chậm đến. 
Chợt thảng thốt như mình vừa lỡ hẹn 
Trở về nhau một buổi sớm ban mai. 

Sáng nay. 

…Ta thoáng nghe, không phải tiếng thở dài 
Vang từ trái tim một mình lỡ nhịp. 
Là giai điệu yêu thương như từ muôn kiếp 
Chợt ùa về đầy khắp cả không gian. 

BACH đang lan tỏa, đang ngập tràn 
Những phím dương cẩm rung lên hối hả 
Từng nốt nhạc con trai mình đang thả, 
Lay động hương hồng nhung e ấp nóc đàn… 

Đêm nay. 

Ta sẽ mơ nhặt cánh hoàng lan 
Cài lên mái tóc em một đêm đầu hạ. 
Tình yêu này có thể nào xa lạ 
Khi ta và em mãi siết chặt tay. 

Ta nhớ em theo tháng năm với những ngón gày./. 


* Johann Sebastian Bach - Nhà soạn nhạc người Đức 1685 -1750

Hà Nội - Hòa Bình Green City, ngày 30/05/2017 
 
Nguyễn Hoàng


 

Được bạn: Nguyệt Hạ đưa lên
vào ngày: 8 tháng 7 năm 2017

Bình luận về Bài thơ "NĂM THÁNG"